TIN MỚI NHẤT

Menu

Browsing "Older Posts"

Browsing Category "Melody of Love"

HĂM BẢY

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2020 / No Comments

 

HĂM BẢY


(Viết tặng sinh nhật của bạn trong ảnh)

Sau 3 năm viết bài:"Tuổi 24 và Hà Nội", thì bữa nay cũng không phải đang ngồi ở Đà Nẵng để viết bài tuổi 27 nữa. Cái số của mình thầy bói phán là lập nghiệp phương xa đúng là không sai, mặc dù luôn muốn ổn định 1 chỗ nhưng số mệnh nó đã như vậy thì thôi ta cứ mặc đời đưa đẩy. Hay cái là lúc được nhận quyết định đi công tác hay đi làm nhiệm vụ gì đó xa cái "chỗ gọi là yên ổn" thì khá hoang mang, nhưng mà đi đâu rồi thấy cũng như ở nhà. Quan trọng là tư tưởng mình thông thì đâu cũng là nhà vậy. 27 tuổi, đọc lại cái bài viết kia, thấy cũng chưa có thay đổi gì, mà thôi kệ, nhiều khi không thay đổi cũng là 1 lựa chọn. Nhưng mà hôm nay sẽ dành ít phút để  làm kiến trúc sư cho tương lai chứ không làm nô lệ của quá khứ như vẫn làm nữa, chỉ ít phút thôi, vì bản chất sống với quá khứ dường như đã ăn sâu vào máu thịt của mình. Ông Nguyễn Văn Thạc có câu:" Người sống trong vị mật của quá khứ thì luôn hoang mang trước bước ngoặt của cuộc đời mà". Đâm ra đời mình hình như là những chuỗi ngày hoang mang.

Trước hết, phải nói là, khi viết bài này thì mình đã đọc rất nhiều bài viết với các từ khóa hỏi chị google như:"Lời khuyên cho đàn ông sau 20 tuổi", "Lời khuyên cho đàn ông trước 30 tuổi", "Tâm sự tuổi 27", "Viết cho tuổi 27", "Đàn ông 27 tuổi thì nên làm gì"…và 1 cơ số sách self-heIp đã được từ khi nhập ngũ đến nay (khoảng gần 40 cuốn). Và thực chất thì bài viết này đã được chỉnh sửa rất nhiều lần sửa đến be bét như là cái cách mà mình đăng stt, cho đến khi mình cảm thấy không cần sửa (hoặc có khi là không thể sửa hoặc hết hứng sửa). Chú thích thêm là đại từ nhân xưng bạn trong này có thể là bạn Kiệt, bạn Tài hoặc người bạn tưởng tưởng nào đó, nhưng mà nhiều khả năng là bạn Kiệt suy bụng ta ra bụng người (mà người ta vẫn nói giảm nói tránh rằng bài viết chỉ là những quan điểm cá nhân của tác giả). Xong mở bài rồi nhé, thân bài này:

27 tuổi, bạn bắt đầu suy nghĩ về câu nói nhà soạn nhạc nổi tiếng người Pháp Charles Gounod:“Khi tôi 20 tuổi, tôi chỉ thừa nhận mình tôi có tài. Khi tôi 30, tôi đã biết nói: “Tôi và Mozart”. Khi tôi 40, tôi nói: “Mozart và tôi”. Khi tôi 50, tôi nói: “Chỉ Mozart!”". Nhưng bạn vẫn chưa hết nhiệt huyết và đam mê. Nhưng sẽ không còn những quyết định xốc nổi như hồi 19, 20 tuổi. Bạn có thể hối hận vì những quyết định năm 17, 18 tuổi của mình, về sự chần chừ của mình trong những năm vừa qua, nhưng bạn cũng hiểu đó là quyết định của mình ngay lúc đó bằng tất cả những suy nghĩ những trải nghiệm và cảm xúc của bản thân. Không thể lấy tôi của năm 27 tuổi ra so đo với tôi năm 17 tuổi. Hay nói khác đi, bạn cảm thấy cần phải có trách nhiệm với những gì mình đã quyết định. Dù có đổ lỗi, người chịu đau khổ nhất cuối cùng vẫn là bạn. Nhưng mà về sự nghiệp, thì hãy còn quá sớm để kết luận rằng bây giờ ai thành công hơn ai…chặng đường phía trước vẫn còn rất dài, và với chúng ta, mọi chuyển mới chỉ bắt đầu, có gì đó quá hơn 1 chút thì cũng chỉ là những bước đi đầu tiên trong chặng đường đầu tiên của cuộc đời mà thôi. Thời còn là sinh viên, trên mạng có 1 câu khá là hay:"Tương lai khóc hay cười phụ thuộc và độ lười của quá khứ". Giờ thì thấy không đúng lắm, chúng ta nên chăm chỉ nhưng chăm chỉ 1 cách thông minh chứ không phải cứ đâm đầu vào cày như trâu, dù chăm chỉ thì bao giờ cũng tốt hơn ngồi không nhưng mà cũng có 1 câu thế này:"Mục tiêu sai thì nỗ lực của bạn chẳng qua cũng chỉ là kiên trì làm sai mà thôi". Có bao giờ bạn rơi vào cảm giác người ta bảo soạn 1 văn bản rất dài, hoặc đào 1 cái hố rất sâu nhưng rồi lại bảo bạn xé đi, hoặc lấp lại vì không cần thiết nữa chưa? Khó chịu và muốn chửi thề phải không?. Cũng có 1 câu thế này: Tôi phát hiện ra một điều rằng, người còn chưa 30 tuổi mang trong lòng rất nhiều câu hỏi về tuổi 30; còn người đã qua 30 tuổi, thực ra lại chẳng có chút đáp án nào cho cuộc sống sau này....Câu này thì lấy ở trên mạng, thấy chẳng đúng.

 

27 tuổi, bạn tập trung mài giũa những kỹ năng cần thiết cho công việc hơn là đi lo những chuyện bao đồng, thể hiện là anh hùng bàn phím hay là anh hùng rơm của mình. Thậm chí bạn nhận ra việc bạn nhậu không tốt cũng là 1 kỹ năng cản trở bạn trên con đường thăng quan tiến chức. Bạn không còn cảm thấy đau khổ, tuyệt vọng khi bị người khác xúc phạm, miệt thị mình; vì bạn hiểu rằng:"Khi càng có nhiều khiếm khuyết thì người ta mới nhìn thấy nhiều khiếm khuyết của người khác". Bạn nhận ra những gì bạn nói những gì bạn hành động và thành quả hành động mới thể hiện giá trị của con người. Bất kỳ một hành động sai lầm nào cũng ảnh hưởng đến thương hiệu cá nhân của bạn, đơn giản là vì:"Có thể mất 30 năm để tạo danh tiếng nhưng chỉ cần 30 giây để đánh mất nó, bằng một hành động sai lầm".

27 tuổi, bạn nhận ra thực sự không có nhiều người quan tâm đến mình như mình vẫn nghĩ, ai cũng lo cho cuộc sống của người ta cả thôi. Có thực lực mới có quan hệ, mối quan hệ là kết quả sau khi thành công chứ không phải là con đường dẫn tới thành công. Hãy thử nghĩ xem nếu bạn không phải là bạn của ngày hôm nay thì xung quanh bạn có những ai? Chỉ có những người trong gia đình, những người bạn chí cốt mới sẵn sàng hi sinh vì bạn mà không chút vụ lợi. Bạn không còn tập trung và đầu tư thời gian vào những mối quan hệ một chiều, vô bổ, vô ích như em gái mưa, em gái nuôi, em gái kết nghĩa…nữa. Bạn bắt đầu dành thời gian cho những mối quan hệ thực dụng hơn (à không thực tế chứ nhỉ?) với công việc của bạn. À, về chuyện quan hệ yêu đương thì có đọc được mấy câu này trên mạng:

"Hãy biết ơn cô gái đã lặng lẽ ở bên cạnh bạn những năm tháng ngoài 20
Bởi vì: Đàn ông ngoài 20 vẫn rất bồng bột, trong khi phụ nữ ngoài 20 lại rất rạng rỡ. Thời điểm ngoài 20 của đàn ông thuộc vào cấp thấp nhất của cuộc đời, đối với họ mà nói, hơn 30 tuổi thì cuộc sống mới thật sự bắt đầu, trong khi thời điểm ngoài 20 của phụ nữ lại là quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời. Đàn ông ngoài 20 không hiểu tình yêu, không biết cách yêu nhưng lại cần tình yêu, trong khi phụ nữ ngoài 20 cần được yêu thương, cần sự quan tâm nhưng lại là người phải trao đi sự yêu thương và quan tâm đó. Đàn ông ngoài 20 không có tiền, không có sự nghiệp, chỉ có mơ ước, trong khi phụ nữ ngoài 20 phải giữ tuổi xuân đã trôi qua thì sẽ không bao giờ quay về của mình. Cô gái đã bên cạnh bạn những năm tháng ngoài 20 đáng để bạn dùng cả đời trân trọng và che chở. Vì vậy, hãy biết ơn họ, cho dù có chia tay cũng nhất định đừng làm cô ấy chịu tổn thương quá sâu sắc", thấy hay nên cóp vào cho dài chứ thực ra đoạn này chẳng có giá trị cho sự mạch lạc của bài viết này vì giờ đã qua 27 tuổi vẫn méo có cô nào bên cạnh : )), chắc do ai cũng nghĩ mình có rồi hoặc mình quá lăng nhăng : ))

            27 tuổi, sau mấy năm ra trường, bạn nhận thấy trong tay mình vẫn chưa có gì nhiều (gì ở đây thì là tiền thôi chứ sao). Bạn bắt đầu nghĩ đến 1 số cách để kiếm tiền, nhưng tất cả  vẫn chỉ là rất mơ hồ. Bạn trở nên thực dụng đến mức người khác nghĩ bạn rất tàn nhẫn, bạn không còn nhiệt tình, nhiệt huyết, máu anh hùng để thức đến khuya sẵn sàng giải hết mấy bài tập mà đứa em khóa trước (không quen biết họ hàng  thân thuộc gì) nhờ giúp đỡ. Vì ngày mai bạn không thể ngủ gà ngủ gật lúc đến cơ quan làm việc được, hơn nữa nếu bạn không giải được thì ngoài kia còn có bao nhiêu người có thể giúp đỡ nó. Bạn bắt đầu có chính kiến riêng, trên cơ sở những trải nghiệm từ thực tiễn mà bạn đúc rút những lý luận riêng của mình. Cái người ta nói:"Xã hội khác với nhà trường, công việc thì khác xa với những gì được học", thực ra là sai bét hết, chỉ có những người học hành làng nhàng, không biết áp dụng những gì đã học vào cuộc sống mới phát ngôn bạt mạng như vậy. Còn người thông minh sẽ luôn tìm ra cách giải quyết vấn đề phức tạp một cách hết sức đơn giản và nhẹ nhàng. Nhưng như thế nào là thông minh? thì đó là 1 câu hỏi lớn…

27 tuổi, bạn bắt đầu thấy ngoại hình và sức khỏe cũng quan trọng không kém 4 cái gạch đầu dòng bên trên.  Bởi nếu không có sức khỏe như trâu, thần kinh như thép thì bạn không chịu nổi áp lực công việc và cuộc sống đầy biến động này…

È, bên trên đang viết cái quái gì thế nhỉ, giờ mới vào vấn đề chính này. Sinh nhật chi lại lấy ngày âm, lạ lùng. Vì rứa nên FB không biết đường mô mà nhắc nhở người khác. Tau đang ngồi trên vọng quan sát, COVID nên ế ẩm quá, sục sạo khắp 4 phương 8 hướng mà không thấy cây máy bay mô cả. Mà sinh nhật thì phải có quà mới vui chí hầy, hoặc ít nhất thì cũng nhớ đến, dù nhớ vào ngày ni thì hơi sớm (15.8 D/L) quà của tau thì có chi khác ngoài chữ. Hồi cấp 2, cấp 3 cứ đến sinh nhật mình là nhận được đủ thứ quà nhưng sinh nhật của những người khác thì mình lại chẳng bao giờ nhớ, vì chính xác là không quan tâm nên mới không nhớ nên đâm ra nhiều đứa hấn cũng cay cú với mình lắm, giờ mỗi khi về quê mở cái tủ bàn học ra đọc lại thiệp chúc mừng sinh nhật của các bạn mà thấy mình sống tệ quá.

Dạo ni bị nhóm ngó, soi mói trên FB và Insta, Zalo các kiểu nhiều quá nên không dám đăng chi chính kiến của mình nữa. Ức chế v.ch. Toàn chỉ đăng 3 xàm 3 láp thôi. Chán dễ sợ!

Không lẽ lại lôi chuyện tình bạn bằng đầu vào 1 ngày trời mưa, rồi chuyện suốt ngày rủ chắc đi hiệu sách mua 1 đống sách nhưng không học, chuyện cùng thích học Hóa, cùng làm lớp trưởng, cùng học Bách Khoa...và còn mấy chuyện bá đạo như là đi thi lo ngồi ăn thịt chó mà người ta làm bài được 15 phút mình mới lọ mọ chui vào. Hay 1 thằng lo mở cửa cho thầy nào đó ở trường KHTN còn thằng còn lại lo phóng xe đi mấy km sau nghoảnh lại không thấy bạn mình mới quay lại đón...Nghĩ lại mà dở khóc, dở cười i tê mà. Không thân được với ai nhưng cũng thân được với nhau đến bay giờ, 13 – 14 năm.

Năm nay sẽ không nói về quá khứ nữa, vì. 27 tuổi đã có quy hoạch phát triển gì cho tương lai 30 tuổi, tầm nhìn đến năm 65 tuổi chưa. Để t đề xuất một số phương hướng mà sắp tới sẽ xảy ra với mi : )) hoặc có thể một trong số đó là con đường mà ta phấn đấu. Mà kiểu chi cũng phải chọn 1 trong 3 con đường ni thôi chứ đi đường mô khác được, nhưng mà cũng đang khá là mơ hồ : ))

Con đường chính trường, đến năm 30 tuổi bổ sung các kiến thức còn thiếu còn thiếu chủ yếu về ngoại ngữ, kinh tế, pháp luật. Đến năm 35 tuổi được bổ nhiệm làm phó trưởng phòng rồi trưởng phòng sau đó 2 năm. Vì có thành tích xuất sắc trong sự nghiệp bán dầu + dịch vụ hậu cần (logistic) và chuỗi cung ứng tránh được tình trạng ăn cắp vặt xăng nên năm 37 tuổi bổ nhiệm làm phó giám đốc rồi giám đốc năm 40 tuổi. Giải quyết thành công bài toán thiếu nguồn điện bằng công trình XYZ gì đó bên ngành dấu khí  nên được bổ nhiệm làm tổng giám đốc công ty. Đến năm 50 tuổi làm tổng giám đốc  tập đoàn dầu khí. Đến 55 tuổi bước chân vào chính trường, làm thứ trưởng Bộ công thương. Tại kì họp xyz được bổ nhiệm làm bộ trưởng năm 60 tuổi. Thôi, hơi cao rồi đó, chắc rứa thôi chứ chưa bước được vào chính phủ mô.

Dù sao thì những đứa học trường làng, con nhà nông như ta thì mới ra trường cũng vác hồ sơ đi xin việc chứ không có cửa vào mấy cơ quan của Bộ nên không thăng tiến lên đến Chính phủ được : )) Cũng có thể là do xuất phát điểm nên thế giới quan của mình khác với thế giới quan của con nhà các quan. Viết đến đây t lại nghĩ, giả sử những điều trên có thành thật sự (phải là sự thật nhưng cứ thích viết ngược ngược như vậy) thì trong lúc m đang ở những chức vụ như vậy thì t đang ở đâu nhỉ?

Hay là t vẫn đi sớm về khuya và đồng lương vẫn không đủ, vẫn còn vẩn vơ với những suy nghĩ theo đuổi đam mê hay chấp nhận thực tại, điều mà 7, 8 năm qua nghĩ miết vẫn chưa thông. Mà vốn dĩ có nghĩ thêm nữa cũng không thông được, ngoài việc mình vẫn phải tiếp tục bươc về phía trước để xem cái gì là đúng cái gì là sai. Mà đúng sai thì vẫn luôn chỉ có tính chất tương đối.

Con đường chuyên môn, kiếm học bổng nước ngoài rồi đi theo con đường nghiên cứu khoa học, kết quả là trở thành 1 Giáo sư với đầu hói và cặp kính dày như đít chai. Đổi lại ông đã tìm ra chu trình lọc hóa dầu xanh và hiệu quả với việc điều chế được xăng dầu đạt và vượt tiêu chuẩn châu Âu. Hồ Anh Tài cùng các cộng sự của ông đã mang lại cho nhà nước hàng nghìn tỉ đồng. Thúc đẩy các ngành công nghiệp ăn theo như hóa chất, phân bón, dệt vải phát triển...

Con đường thứ 3 là đi theo con đường kinh doanh. Sau khi đi làm được một số mối quan hệ và chán với những thứ gò bó như nine to five, deadline, dress code, rush hour... cộng với thể chế cứng nhắc và không thay đổi anh đã bỏ công việc chuyên môn gắn bó với mình hàng chục năm để về quê nuôi cá và trồng thêm rau.

Có khi mô rứa không hề? Vừa viết mà vừa cười ngít i tê bay ạ. Mặc dù không biết mi đang nghĩ gì nhưng chắc chắc cũng đang giống tau ở một điểm là chưa nghĩ đến chuyện vợ con, và chắc là không thể hình dung ra đám cưới của mình sau này sẽ như thế nào rồi. Mặc dù đường tình duyên của t có lâm li bi đát hơn m nhiều chứ không như 1 trang giấy trắng như m. Mà thực ra thì t nhìn cũng có vẻ lâm li bi đát nhưng mà nghĩ lại thì cũng không có gì cả, nói chung là vẫn chưa biết yêu. Nói vui rứa thôi, dù là tương lai hay  quá khứ thì chúng ta vẫn là những người luôn tin vào chủ nghĩa đam mê và yêu Hóa Học. Đơn giản vì tình yêu năm 17 tuổi sẽ theo bạn đến hết cuộc đời : ))

(Last modified: Yesterday : ))

Classmate

Thứ Ba, 4 tháng 8, 2020 / No Comments

Classmate

Nhân ngày bạn đã về (à không: trở lại) Việt Nam và đang ở trong khu cách ly : )) ( Ơ thế bác sỹ mà cũng phải cách ly à :v, lo xắn quần xắn áo mà đi chi viện chống dịch ê)
- Còn nhớ kỉ niệm về quyển sách này không nhỉ?
Rồi. Những ngày cuối năm học lớp 12, hai thằng ngồi cùng bàn (chót). Nhiều lúc em nghĩ lại mà không hiểu nổi ''bạn cô chủ nhiệm'' tại sao lại xếp những thằng đẹp trai như chúng em xuống góc lớp cơ chứ. Giựn : )). 
- Kiệt: Ngày nào tao cũng gặp mấy đứa mày t phát chán a Ngọc ạ.
- Ngọc: Mày yên tâm, vài hôm nữa rồi có muốn gặp cũng không được.
Và: Sau nhiều năm, họ đã không gặp nhau : )))
Còn kỉ niệm gì nữa không?
=====
- Là 1 lần tau để quên máy tính dưới ngăn bàn m đưa về cmnm làm t sang tìm rồi mặt méo xệch như mất sổ gạo. Cái máy tính Fx-500 huyền thoại sau này là sinh viên vẫn đưa vào dùng xong bị thằng trong phòng mượn làm mất mất. Không tiếc cái máy tính mà tiếc cái kỉ niệm liên quan đến nó, trên máy vẫn khắc chữ K12A1.
- Nhớ ngày xưa mùa Đông ngoài đó năm nào mình cũng ốm lăn lóc, mỗi lần ốm là cả tuần ròng rã, đi ko vững luôn. Mấy bạn Quỳnh Long năm nào cũng đi thăm mình, nếu tính quãng đường chắc cũng cả chục cây số đạp xe.
- Nhớ 2 đứa đã dùng cách giải bằng đồ thị để giải mấy câu trong đề thi ĐH Hoá, hồi đó còn ngồi vẽ ra các trường hợp, vài năm sau thì câu đồ thị Hoá học mới xuất hiện trong đề thi. Bài tập về kết tủa biến thiên có minh hoạ bằng đồ thị của mình bài đầu tiên được đăng trên tạp chí Hoá Học và Ứng dụng năm 2013 cũng là tình huống đó mà ra.
- Ngọc là 1 thằng mà khi nghe giảng mà nó cau mày hay giơ tay, sử dụng ký tín hiệu thì thầy cô trên bảng phải coi chừng vì 96,69% là thầy cô đang giảng sai rồi đấy, xem lại đi : ))
- Nhưng mà cũng có 1 lần, mi lên bảng làm sai 1 giải phương trình chứa dấu giá trị tuyệt đối, t vẫn nhớ là bài nớ cô ra nằm ở góc bên phải của bảng = ))
- Nhưng mà quan trọng và vi diệu nhất vẫn là 1 thằng học khối A, cả đời không đậu đến sách Sinh đẻ gì, xong còn mấy ngày cuối cùng ôn thi khối B vẫn đậu điểm cao ngất trời như ai : )) Hấn là kiểu minh chứng cho câu nói: Đốt cháy giai đoạn là có thật :v
======
Kết bài: Với Kiệt, Ngọc là 1 minh chứng sống rằng: Sự thông minh là có thật, và không phải cái gì người khác làm được mình cũng làm được = )) Nên là gặp người nào giỏi giỏi hơn mình 1 tý là có thể tự động viên, dù sao thì cũng không giỏi bằng Ngọc lớp mình ngày xưa được : )))
Tóm lại là một người xuất chúng như bạn thì luôn lan tỏa được những cảm xúc tích cực và niềm tin cho mọi người xung quanh!
Học thì  cũng xong rồi đó, về chế vacxin chống co-vi-d đi để t ra quân đi chơi cho yên tâm :v

Aishiteru

Thứ Hai, 29 tháng 6, 2020 / No Comments

Aishiteru

Quá khứ là một đường viền càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng sẽ biến mất không để lại dấu tích…

Gửi em ...

Anh biết nếu có đọc được những dòng này thì em cũng thừa biết là anh viết cho em. Người mà bây giờ theo anh nghĩ em rất ghét mà chắc cũng không phải ghét nữa mà đã đạt đến cảnh giới là người dưng, không quan tâm, không để ý nữa rồi; nhưng anh cũng phải viết ra bởi lẽ trong nhiều năm vừa qua anh đã chôn chặt cái quá khứ này, nhưng nó vẫn bám lấy anh, anh vẫn nghĩ chưa thông chuyện này em à.

Anh em mình quen nhau như thế nào nhỉ? À, thì hồi đó anh làm ban chấp hành Đoàn trường được thầy S cử ra đi bắt mấy đứa đi xe đạp trong trường với không đeo biển tên.  Thực ra mà nói hồi ấy anh cũng ghét việc đó lắm vì trong suy nghĩ của anh những thằng làm như rứa luôn bị coi là ba hoa, là ta đây, là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng... Anh biết nhiều đứa hắn cũng nghĩ anh như vậy nhưng mà biết làm sao được, đó là nhiệm vụ của “cấp trên” giao mà. Hôm ấy, vào 1 ngày trời hơi u ám, anh đứng phía cổng sau, hồi đó anh học 12 còn em học lớp 10. Rồi hình như em có đeo thẻ mà anh không để ý thấy nên kêu em lại, với 2 lỗi, 1 là không đeo thẻ, 2 là đi xe đạp trong trường mà không phải là xuống dắt. Anh vẫn còn nhớ nét mặt và cử chỉ của em lúc đó nó đỏ, bối rối và nó dễ thương như thế nào. Một cô bé lớp 10 đã làm 1 thằng lạnh lùng vô cảm như anh rung rinh như thế.

Rồi abc xyz làm sao mà sau về anh xin được số ĐT em của con bạn thân, thân mãi đến giờ, trong lớp, rồi nhắn tin. Tính anh thì hay khoe, nt qua lại 1 hồi đã khoe mình biết Hóa này nọ nhưng rồi 1 hồi nữa không biết sao mà anh với em xích mích gì rồi không nhắn nữa. Bẵng qua mấy ngày sau em có nhắn tin hỏi anh mấy thắc mắc về tốc độ phản ứng và cân bằng hóa học, một số câu hỏi khá là chuyên sâu. Không biết em đã lục trong sách nào hay hỏi thằng bạn nào đó trong lớp. Sau này anh mới biết thực ra em chẳng có thích Hóa chút nào, chẳng qua hôm đó chắc tìm lí do để nhắn tin cho anh nên em mới phải tìm hiểu mấy kiến thức phức tạp như vậy.

Rồi chúng ta nhận nhau làm anh em, cái kiểu mà người ta vẫn gọi là anh em kết nghĩa. Hồi đó làm gì anh đã biết dùng Facebook, chỉ có cái điện thoại cục gạch của Viettel, nhưng  chuyện gì 2 anh em cũng nói với nhau, từ chuyện ở trường lớp đến chuyện gia đình.

Rồi kết thúc năm học, năm đó kết quả học tập anh không được tốt như những năm trước, lớp anh là lớp chọn mà, anh lại là lớp trưởng 2 năm và 1 số chức vụ khác trong trường, mà bạn bè cuối năm lên nhận phần thưởng còn anh ngồi dưới buồn xo. Tổng kết xong đi về anh tỏ ra vui vẻ,  cười nói với bạn bè, em đi qua thấy anh như vậy, em về nhắn tin trách:" em cũng thấy buồn cho anh rứa mà anh còn cười đi được", em à, thực ra anh cũng buồn lắm chứ em, nhưng mà không lẽ khóc.

Rồi cũng đến lúc anh thi đại học, anh nhớ sau ngày thi ĐH, 1 ngày đẹp trời anh đang làm cỏ vừng với mama ở trên đồng thì có tin nhắn của em với nội dung gì gì đó rất dài nhưng có câu Aishiteru, hồi đó làm gì có google mà search như bây giờ, tiếng Anh chắc còn lơ mơ huống gì tiếng Nhật. Sau này anh vào ĐH anh còn hỏi em nhiều về tiếng anh, nhớ cái lúc mới thi ĐH xong nhờ có em mà anh có động lực để học Tiếng Anh đến mức sau đó thi đầu vào anh đứng thứ nhì khoa về điểm tiếng Anh đầu vào. Nhưng rồi sau này em lại nói là hồi đó em tội nghiệp anh, em thương hại anh vì anh yêu chị X mà…với lại thấy anh hồi lớp 12 thất bại quá nhiều sau những hào quang của lớp 10, và 11 nên trong 1 thời gian dài như thế em mới làm vậy là để động viên anh thôi. Kiểu như là thượng đế đã phái em bên anh lúc đó để giúp anh vượt qua giai đoạn khủng hoảng ấy nhỉ? Anh đã khá bất ngờ khi em nói những câu như vậy, không biết lúc đó em đã nghĩ về anh thế nào.

Anh vào Đại học cho đến hết kì 1 của năm đầu tiên, hai anh em ngày nào cũng nhắn tin qua lại. Anh nói với em, anh không thích ngành mà mình đang học, nhưng anh lại không có dũng cảm thay đổi. Rồi những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu hình thành trong anh, anh bắt đầu thấy cuộc sống toàn màu đen, hay cáu gắt thậm chí có nhiều lần đánh nhau với mấy thằng trong phòng nữa. Từ 1 thằng hiền lành ít nói không hề làm chi ai anh trở nên cá biệt như rứa đó. Rồi cũng không nhớ rõ anh đã nhắn tin nói  em những gì mà hình như em không chịu đựng nổi nữa rồi nói lại với anh anh te tua luôn. Sau anh thấy mình sai, anh lớn tuổi hơn em nhưng có những hành động lời nói không ra gì cả, rứa là anh xin lỗi mãi, anh nhớ cả hè năm 1 ĐH anh có nhắn tin rất nhiều với em để xin lỗi, để mong anh em mình trở về như hồi mới quen nhưng em không thèm hồi âm lấy 1 tin mặc dù anh biết em vẫn đọc.

Rồi sự cố gắng nào cũng có giới hạn, anh không nhắn nữa, anh cố gắn coi như chưa từng có 1 người như em xuất hiện trong cuộc đời, rồi anh học nhiều hơn, quen nhiều người hơn, lên Facebook nhiều hơn, làm nhiều việc hơn để quên đi cái chuyện chẳng ra gì do mình gây ra đó. Em nói với anh với những lời lẽ rất khó chịu và lạnh lùng, nhưng biết làm sao được, anh nhận ra 1 bài học có những thứ mất đi không bao giờ tìm lại được.

Từ đó, anh cũng rất sợ loại tình cảm gọi là anh em kết nghĩa. Anh vẫn nhớ ngôi nhà bằng tăm em làm tặng anh, tất nhiên là giờ nó không còn nữa, vì cũng gần 10 năm rồi, anh làm sao mà giữ được, sợ mỗi lần nhìn thấy nó lại nhớ đến em với những kỉ niệm buồn, anh cũng bỏ đi thói quen làm đồ handmade vì sợ làm nó anh lại nhớ đến em…Năm nào anh cũng xuống đó, nơi có những người bạn anh rất yêu quý. Lần nào xuống QLg chơi anh đều gặp em cả, nhưng chúng ta nói chuyện kiểu xã giao và miễn cưỡng như là chưa từng quen biết nhau, như là đã xóa đi bộ nhớ vậy, cũng phải thôi, sau gần chục năm, em và anh cũng đã trải qua nhiều mối quan hệ tình cảm khác, hơi đâu mà nhớ đến ngày xưa. Chúng ta giờ nhắn tin với nhau cũng không biết nói gì, 2 người 2 thế giới khác nhau, mặc dù Facebook và Messenger thì tiện hơn điện thoại cục gạch Viettel rất nhiều.

Hay cho câu nói:"Không phải ai cũng là tương lai của bạn. Một vài người chỉ lướt qua cuộc đời bạn để mang lại cho bạn một số bài học của cuộc sống…"

< 29/06/ 2020 >



VÌ YÊU HAY VÌ NGƯỠNG MỘ

Thứ Năm, 4 tháng 6, 2020 / No Comments

VÌ YÊU HAY VÌ NGƯỠNG MỘ

04/06/20

Chúng ta đến với nhau có lẽ vì sự ngưỡng mộ nhau hơn là yêu. Rồi chúng ta phấn đấu để học cho tốt cũng vì không muốn cảm thấy mình thua kém trước người kia. Để rồi chúng ta chia tay nhau vì một lí do lãng xẹt:"Tập trung học hành, lo cho sự nghiệp trước, sau này thành công rồi yêu tiếp". Nghe mà thật mắc cười.

Tôi đã nhiều lần nghe người ta nói rằng bạn không như những người con gái khác, không đơn thuần chỉ nghĩ về tình cảm, bạn nhiều tham vọng và có khi là sẵn sàng hi sinh tình cảm để có được những thứ mình muốn. Đó là một ngày thật buồn, tôi thì ở quê (Nghệ An), bạn thì ở Đà Nẵng, chúng ta đã chia tay nhau một cách nhạt nhẽo qua điện thoại như vậy. Tình cảm cứ thế nhạt dần rồi hết hẳn, hoặc là có lời gì đó cuối cùng chúng ta vẫn còn nợ nhau mà chưa nói hết.

Có phải vì lo cho sự nghiệp hay vì chán yêu mà chúng ta ra trường, 1 người bằng giỏi, 1 người bằng xuất sắc nhưng rồi chúng ta mãi mãi, sẽ chẳng là gì của nhau nữa. Không biết bạn thế nào chứ tôi nghĩ đến bạn thì sợ đến nổi da gà. Khi viết những bài này thì máy nghe nhạc phát đến đúng bài Hỏi thăm nhau của Lê Bảo Bình, thật là tình cờ. Đúng thật là tôi của 6 năm qua vẫn cô đơn sớm tối, con tim nhiều lúc cũng lạc lối thật, nhưng chưa bao giờ tôi có ý định sẽ quay lại với bạn như lời bạn đã nói lúc chia tay và chắc hẳn bạn cũng vậy.

Một vài năm sau khi chia tay, bạn không có hỏi thăm sức khỏe và những chuyện cá nhân khác. Bạn kể về những cuộc đi học, đi đào tạo ở nước ngoài, những chuyến đi công tác khi bạn làm trong 1 tập đoàn lớn. Bạn kể là bạn đang chạy xe ngoài đường, lúc đó khoảng 11 giờ đêm rồi nhưng chưa ăn cơm. Bạn là chị đầu còn tôi là em Út, chắc chúng ta khác nhau trong suy nghĩ quá nhiều. Bạn cũng thừa hiểu là tôi không thích nghe kể về công việc nhưng chắc bạn lâu ngày mới tìm được người để giải tỏa (hoặc có thể chứng tỏ gì đó với tôi). Tôi chỉ nghe thôi chứ tôi không lẽ tôi lại đi kể về những chuyến công tác đi chụp trạm biến áp và đường dây điện của mình hay đi đến các cơ quan quản lý nhà nước để thực hiện các thủ tục đầu tư. Như thế thì cuộc "hỏi thăm nhau của chúng ta" chẳng khác gì 1 cuộc họp. Em gái bạn từng nói, anh thật tốt và em thật tiếc cho chị em. Ẹc, nhưng 1 kết cục như thế chắc là hợp lý nhất cho tất cả chúng ta.

6 năm sau kể từ ngày đó, tôi không đủ dũng cảm để hỏi thăm bạn nữa. Tôi cũng không còn mặn mà và tin tưởng vào tình yêu như hồi 19, 20 tuổi. Người yêu cũ là 1 thứ gì đó rất khó tả. Tôi lại sợ bạn kể về công việc…Rút cục chúng ta đã đến với nhau vì yêu hay là vì ngưỡng mộ?


 


Duyên số và thời điểm

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2020 / No Comments
  • Duyên số và thời điểm
Đêm qua, nằm mơ thấy em. Mơ chúng ta có dịp về cùng một nhà nhưng là những người con cháu trong cùng một họ chứ không phải là vợ chồng của nhau, em gọi anh với tư cách là một người em dâu. Những suy nghĩ chẳng đâu vào đâu đó cứ ám ảnh anh cả ngày này. Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy, dáng người ấy rất gần anh, nhưng chúng ta phải giữ khoảng cách với nhau. Thật gần mà giờ thật xa, không còn một chút hi vọng gì đâu khi giờ em đã là vợ của người khác. Cảm xúc đó là thật, nỗi đau đó là thật và sự thật bây giờ và mãi về sau chúng ta không thuộc về nhau nữa…tất cả đều là sự thật.
Duyên phận là thứ có thật không hả em? Nếu duyên phận là có thật, thì 2 từ đó là 2 từ tàn nhẫn nhất trong từ điển Tiếng Việt em nhỉ? Duyên phận đã cho chúng ta gặp nhau từ rất sớm nhưng rồi lại chính là hố sâu và khoảng cách ngăn chúng ta đến với nhau. Để trong một thời gian đã rất rất dài anh không thể mở lòng mình với bất kỳ ai, không thể yêu thêm lần nữa. Quá khứ bao giờ cũng đẹp phải không em nhỉ? Chúng ta của nhiều năm về trước vô lo, vô nghĩ và chỉ luôn nghĩ về nhau. Còn ngày hôm nay, chúng ta cái gì cũng có, chỉ là không có chúng ta…
Đã chẳng thể có nhau trong đời thực rồi, có nhất thiết phải như vậy trong cả giấc mơ? Thời điểm là điều quan trọng bậc nhất không chỉ riêng gì trong tình yêu phải không em? Anh đã sai khi gặp em trong lúc anh còn quá nhỏ. Không đủ để cho em một sự yên tâm và tin tưởng để gửi gắm cả cuộc đời mình. Mà cũng phải thôi, em cần 1 sự thực tế còn anh chỉ có giấc mơ và niềm tin về một con người trong tương lai. Em bảo: "Anh là người tốt, chín chắn, trưởng thành sớm, chỉ là duyên số chưa đến thôi, rồi sẽ có người con gái khác yêu anh nhiều hơn…". Em nói nhiều thế sao anh lại chỉ seen và im lặng. Em à, có lúc anh đã nghĩ không có em thì có người khác, sẽ có người xuất hiện, yêu thương, trân trọng tình cảm và quan tâm anh hơn em. Nhưng mà…những suy nghĩ đó là không thật, cũng vì không thậ t nên chưa lúc nào anh thôi nghĩ về em, cũng vì không thật nên mới có giấc mơ đêm qua và cũng thật là tội lỗi khi anh cứ nghĩ về em nhiều thế này mà lại đi yêu một người khác.
Câu hát này lại văng vẳng bên tai:"Mong em yên vui bên tình yêu mới là dối lòng, vì vòng tay ấy từng của anh".

Viết cho H

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2020 / No Comments

Viết gì khi viết về H

Yêu một người là một chuyện rất hèn mọn, rất thấp kém đặc biệt là khi đối phương không yêu bạn.
Người thích mình thì mình không để ý, người mình yêu thì lại không yêu mình. Sai thời điểm tức là sai người rồi.
Cứ tưởng rằng 10 năm vừa qua đã trưởng thành, cứng cáp, trải qua bao nhiêu chuyện, gặp bao nhiêu người thì cái quá khứ ấy đã bị những lớp bụi dày làm mờ đi. Thế nhưng, hôm qua, nhận thiệp mời vẫn thấy run run và cảm giác không đủ dũng cảm để đối diện với sự thật này.
Bạn bè: - Về đi đám cưới nyc chứ mài? Đám cưới nyc mà không sắp xếp về được à?
Học sinh: - Thầy ơi, thầy phải thật đẹp trai, rồi dắt thêm 1 chị  thật là xinh đẹp nữa, hiên ngang mà bước tới.
Thủ trưởng: Nyc lấy chồng mà buồn gì mày, liên hoan không để chiều anh đi mua bánh kẹo, 94 à, tưởng gì, có cần anh đi kiếm cho mày em 2k4 không?
Nói nyc thì đâu có đúng nhỉ? Người yêu cũ và đơn phương là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Người tớ yêu cũ thôi, chứ họ không yêu tớ. Với lại, cũng không hẳn là cũ, vì đến bây giờ thấy bạn ấy vẫn đáng yêu mà. Nhưng mà thôi, từ ngày mai không dám thấy bạn ấy đáng yêu nữa đâu, không thì ck bạn ấy đấm phù mỏ nhỉ? Chuyện ngày xưa chúng ta nhắn tin với nhau bằng chiếc điện thoại cục gạch, chúng ta cho nhau mượn sách, tặng cho nhau những cái bút, chỉ cho nhau học bài, ngồi chung một bàn, học chung một lớp…3 năm so với 10 năm thì là nhỏ bé thôi, nhưng sao lại đọng lại trong ta nhiều đến thế. Ngồi nghĩ lại cứ giống như là mình chưa từng đi học 5 năm ĐH, chưa từng đi làm vậy. Rồi có một ngày đẹp trời, cô bạn thân nhắn tin: Mày thích X phải không? Đôi khi, chuyện tàn nhẫn nhất trên đời chính là nói với đối phương: Này, tôi biết mọi thứ đấy.Ừ thì sao, rồi sau đó ai cũng biết đấy thôi, nói thì cũng nói rồi,  nhưng vì cái tính rụt rè của mình mọi chuyện vẫn chỉ dừng lại ở đó, nhưng mà dừng lại ở đó chắc là đã ngọt ngào.
Như cái câu mở đầu mở đầu, nói trắng ra là tình đơn phương nhỉ? Mà cũng không đúng là đơn phương vì đối phương cũng biết. Cũng may là cái kiểu đơn phương của mình nó không đến mức nghiêm trọng để rồi tự chuốc lấy đau khổ. Tức là cũng có lúc nào đó bất chợt nghĩ về rồi thấy buồn. Tức là cũng có thể lúc nào đó thấy buồn về người đó rồi uống cho say, rồi đi đến một nơi sa đọa nào đó để giải tỏa. Tức là vẫn có thể vùi đầu vào công việc  với một sự say mê mà không nghĩ đến họ. Tệ hơn nữa là có một thời gian đã yêu một người khác nhưng khi mọi chuyện kết thúc thì lại quay lại tiếp tục…đơn phương - như là một thói quen. Bởi vậy thấy mình vẫn chưa đủ chín chắn và trưởng thành để yêu thương, chăm sóc cho một ai đó một cách đúng nghĩa. Nên là chưa đủ dũng cảm  để đặt vấn đề  cũng như nhận lời yêu ai đó một cách nghiêm chỉnh.
 Nhớ lại vụ việc say rượu lỡ cả xe vào cơ quan làm việc tết năm ngoái, mới thấy câu này của chị Hoàng Thùy Linh đúng làm sao:" Chả có sự lãng quên nào cả, quá khứ sẽ là dao khắc vào đá, là một vết thương cứ trở gió lại khiến ta nhức nhối. Nhưng không có quá khứ ta không là gì cả. Không có quá khứ, ta không  có những người bạn sinh tử. Không có quá khứ, ta cũng chẳng có thành công, vì ở đời…có thành công nào dễ dàng? Hay như lời bài hát của nhạc sĩ Việt Anh:Có bình yên nào không xót xa". Đau đớn và tổn thương tuổi thanh xuân đúng là không dễ dàng qua đi như thế.
Bạn ấy ơi! Mình không có về được đâu à, mình xin lỗi vì đã nói dối bạn. Bởi vì đây là Quân Đội nên mình không chủ động được như ở nhà, hơn nữa bạn ấy đã nói là lúc mình ra quân mới cưới, nên là việc này đối với mình mà nói là hơi đột ngột. Vậy là, ngày mà bạn xinh đẹp nhất, mình sẽ không được chụp cùng bạn 1 tấm ảnh rồi. Vậy là, từ nay Tết đi qua nhà bạn cũng không ghé vào thăm chơi nữa đâu nhỉ? Chúng ta ai rồi cũng đều phải lớn, phải chấp nhận mất đi một số thứ nhỏ nhỏ để có những thứ lớn lớn hơn. Lấy chồng rồi thì không có ai theo đuổi nữa đâu nhé. Hôm trước, xem 1 video trên Facebook có nghe nói là con gái 26 tuổi thì bắt đầu xuống giá, 30 thì giá về 0. Nên là bây giờ là đúng thời điểm rồi đấy, mà đúng thời điểm hẳn là đúng người rồi. Chúng ta bây giờ quá khác nhau về mọi thứ: Hoàn cảnh gia đinh, tính cách, suy nghĩ, khoảng cách địa lý…Chợt nhận ra những gì mình mộng tưởng trước đây hóa ra chỉ là ảo vọng. Vầng hào quang có  chói mắt đến mấy cũng không thể nào nắm được.
Sau hôm nay, mình sẽ không dây dưa với cái quá khứ này nữa. Có một câu nói như thế này, sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào. Cũng may là mình đã nói cho người đó biết rồi từ khi mới chớm nên cũng không hối hận. Sau này, chúng ta có ra sao..Xin cậu hãy nhớ, tình yêu tôi dành cho cậu từ đầu đến cuối đều là thật lòng. Đó là mấy câu ngôn tình trên mạng thôi, chứ riêng mình dù sao cũng thấy mình thật ngốc, ngốc cho đến tận hôm nay luôn, khi trong một thời gian dài dành quá nhiều sự chú ý cho một người-người mà họ chẳng bao giờ để tâm đến mình và cũng chẳng có khái niệm gì về mình cả, cứ như là fan đi hâm mộ idol vậy, có những chuyện biết sai, biết là không nên, lý trí không thể giải thích nổi, thế mà người ta vẫn làm…
<01/03/2020 - KCN>