Đọc Nhật Ký Đặng Thùy Trâm
Đọc Nhật Ký Đặng Thùy Trâm
Đọc xong nhật ký Đặng Thùy Trâm
vào ngày hôm qua. Thật tình cờ và trùng hợp là ngày đọc xong cuốn sách này lại
là ngày mà chị hi sinh cách đây 49 năm…22.6.70.
Mình gọi là "chị" chứ
không gọi là "bà", là "cô" hay là "người"… hay một
đại từ nhân xưng khác. Gọi như thế để nó hợp với thời mà chị đã sống, đã chiến
đấu hi sinh và ngã xuống ở tuổi xuân đẹp nhất. Một cuốn sách mà mình nghĩ thế hệ
trẻ hôm nay nên đọc và phải đọc để sống cho khỏi lệch lạc đi-nhất là các y bác
sỹ tương lai, nhất là những học sinh của mình, bạn bè của mình những người bác
sỹ tương lai nên tìm đọc ít nhất một lần để học tập được cái gì đó hay tìm được
1 sự tương đồng, đồng cảm, đ
Sáng chủ nhật, vì chiều nay đi gác
nên at và ct cho đi làm giàn bí với khẩu đội pháo (mình ở aCH) rồi về nghỉ
"lấy sức" chiều đi gác trận địa. Thực ra là gác không có gì tốn sức
ngoài việc không được ngủ trưa nhưng sẽ xem đó là một sự ưu tiên và ngồi ghi
vài dòng cho cuốn sách này vậy. Như hôm trước đọc xong"Mãi Mãi tuổi
20" cũng có nhiều điều muốn ghi lại nhưng vì dạo này bận tập trung toàn lực
cho "nhiệm vụ đặc biệt" (CTVd1 gọi như vậy với cái việc mà mình đang
làm) nên giờ cũng không có hứng để viết nữa. Riêng nhật ký "Đặng Thùy Trâm
đây là lần thứ 2 đọc, lần đầu đọc hồi cấp 2 nhưng ký ức về nó không có nhiều,
chắc vì hồi đó chưa đủ nhận thức để hiểu được những cuốn nhật ký thời chiến.
Riêng lần này đọc được vài trang thì không dám đọc nữa vì quá xúc động. Ở nhật
ký Nguyễn Văn Thạc thì thấy những dòng chữ như thơ, vui tươi phấn khởi của một
học sinh giỏi văn Nhất toàn miền Bắc một thời, trái lại, người ta biết đến nhật
ký Đặng Thùy Trâm qua câu nói:"Đừng đốt-trong ấy đã có lửa rồi", sự
khác nhau đó chắc cũng vì hoàn cảnh một người sống, làm việc và chiến đấu trực
tiếp dưới mưa bom, lửa đạn để chăm sóc, cứu chữa bảo vệ cho bệnh nhân của mình
còn một người đang hành quân vào nơi chiến tuyến ấy. Riêng mình thấy trong sách
của chị Trâm ngoài "trong ấy đã có lửa" trong ấy còn có cả nước mắt nữa.
Dù là một người con gái đầy nghị lực, mạnh mẽ nhưng sao không khỏi có những
giây phút nhớ gia đình, nhớ miền Bắc.
Ở trong sách của chị có nhiều câu,
nhiều đoạn đầy triết lý:
9.5.68 Sống ở đời phải biết khiêm tốn nhưng đồng thời phải có một lòng tự
tin, một ý thức tự chủ. Nếu mình làm đúng hãy cứ tự hào với mình đi. Lương tâm
trong sạch là liều thuốc quý nhất.
Những dòng động viên bản thân lúc khó khăn đầy xúc động và căm
thù:
31.5.68. Sau này nếu được sống
trong hoa thơm nắng đẹp của Xã hội Chủ nghĩa hãy nhớ và nhớ mãi cảnh này, hãy
nhớ sự hy sinh của những người đã đổ máu vì sự nghiệp chung, vì ai mà chúng ta
vất vả thế này hở các đồng chí? Vì bọn quỷ cướp nước còn đang ở trên đất nước
chúng ta cho nên… Ơi những người thương binh mà tôi thương yêu như những người
ruột thịt, hãy cười lên trong gian khổ, hãy giữa mãi mối lạc quan vô bờ bến mà
từ lâu nay các đồng chí đã giữ được dù trong hoàn cảnh khó khăn đến thế nào!
2.6.68. Cuộc đời vẫn bao la niềm ưu ái, người ta vẫn dễ dàng tìm
thấy niềm thương yêu, miễn là chân thành và có lòng vị tha. Nhưng… dù anh có
chân thực bao nhiêu đi chăng nữa rồi vẫn có lúc anh đau xót thấy rằng vẫn có những
kẻ dùng mánh lới khôn khéo, lừa đảo anh để giành cướp với anh từng chút uy tín,
từng chút quyền lợi, có khi chỉ là những chuyện vô cùng nhỏ nhặt như miếng ăn,
đồ vật
Ghi cho 1 người em ở lớp học y tá:
22.1.69 "Thôi về đi nghe em, chúc em vững bước trên con đường
vinh quang và gian khổ của người y tế cách mạng, bàn chân em nhỏ bé nhưng chắc
rằng bước đi của em sẽ lớn và dài trong cuộc sống vĩ đại của thế hệ chúng ta."
14.7.69."Ba má và các em yêu
thương, ở ngoài đó ba má và các em làm sao thấy hết được cuộc sống ở đây. Cuộc
sống vô cùng anh dũng, vô cùng gian nan, chết chóc hy sinh còn dễ dàng hơn ăn một
bữa cơm. Vậy mà người ta vẫn bền gan chiến đấu. Con cũng là một trong muôn
nghìn người đó, con sống chiến đấu và nghĩ rằng mình sẽ ngã xuống vì ngày mai của
dân tộc. Ngày mai trong tiếng ca khải hoàn sẽ không có con đâu. Con tự hào vì
đã dâng trọn đời mình cho Tổ quốc. Dĩ nhiên con cũng cay đắng vì không được sống
tiếp cuộc sống hoà bình hạnh phúc mà mọi người trong đó có con đã đổ máu xương
đề giành lại. Nhưng có gì đâu, hàng triệu người như con đã ngã xuống mà chưa hề
được hưởng trọn lấy một ngày hạnh phúc. Cho nên có ân hận gì đâu!"
3,9.69."Một cái tang đau đớn
nhất đã đến với chúng ta. Bác Hồ đã từ trần. Ôi, tôi không khóc mà thấy tim
mình rỉ máu đau xót không thề nào tả được. Bác ơi! Sao Bác lại vĩnh biệt chúng
con khi sự nghiệp còn dang dở! Nước nhà chưa thống nhất, đồng bào miền Nam chưa
được đón Bác vào Nam, mà Bác đã yên giấc rồi. Bác ơi, ở bên kia thế giới chắc
Bác chưa yên lòng khi nước nhà còn một nửa chìm trong lửa khói, máu dân tộc Việt
Nam còn chảy ròng cho sự nghiệp của Bác và của dân tộc. Nhớ Bác chúng con thề
chiến đấu để sự nghiệp chung hoàn thành. Nhớ Bác, nước mắt đọng lại thành căm
thù trút vào đầu giặc Mỹ. Bác của con, của dân tộc Việt Nam, của tất cả những
người vô sản trên thế giới hãy tin rằng Bác không bao giờ chết, tên tuổi và sự
nghiệp của Bác sẽ còn sống muôn đời!"
23. 11. 69 "Hôm nay là
ngày sinh của Phương. Em ơi! Không phải chị nhớ em và ngày sinh của em vì ngọn
gió lạnh và mưa phùn từ phương Bắc thổi về gây nên cái lạnh giữa núi rừng này
đâu Bao giờ cũng vậy, giữa hoàn cảnh nào cũng vậy chị cũng vẫn giữ trọn trong
lòng những kỷ niệm êm ấm của gia đình ta. Nhớ sao những ngày chủ nhật, những
ngày kỷ niệm sinh nhật nhà mình đông vui bè bạn đến chúc mừng và những bữa liên
hoan đậm đà ấm cúng. Hôm nay cũng ngày chủ nhật, em tôi làm gì để kỷ niệm ngày
sinh của chính mình? Chắc chắn rằng em sẽ nhớ đến chị, trong niềm vui em đã để
một chút nhớ thương cho người chị nơi xa. Em tôi không thể nào tưởng tượng được
ngày này chị đã làm gì. Ngày nay ư? Sáng ra vác rựa đi làm, buổi trưa xách thuốc
trong vai theo hai chú dẫn đường đi thăm bệnh cho một đồng chí cán bộ. Trên đường
đi gặp những người bộ đội, chị đã ngập ngừng đứng lại bên người bạn đồng hương
mà không biết nói gì. Họ đang bê măng nứa, nước da xanh tái nói với chị rằng họ
đã bị đói và sốt rét lâu ngày. Cuộc kháng chiến vĩ đại này viết bằng xương máu
và xuân của bao người, em có biết thế không em?"
Khi đào huyệt chôn một người đồng
đội hi sinh:
29.3.70"Vậy đó, hãy ráng mà
đùm bọc thương yêu nhau khi còn sống chớ khi đã chết rồi có khóc thương cũng chỉ
là những giọt nước mắt nhỏ trên nấm đất vô tri vô giác mà thôi."
5.5.70"Cuộc chiến tranh lan rộng
trên dải đất Đông Dương. Thằng chó đểu Ních-xơn đã liều lĩnh điên cuồng mở rộng
thêm cuộc chiến. Chúng ta sẽ phải đương đau với một khó khăn ghê gớm hơn nữa
đây. Nhưng tao đã thề cùng các đồng chí của tao rồi, dù có chết cũng quyết đánh
cho đến cùng… Ôi! Căm thù đến bầm gan tím ruột. Tại sao cũng là con người mà lại
có những con người độc ác tàn tệ muốn lấy máu đồng bào để làm nước tưới cho gốc
cây vàng của nó như vậy?"
2.6.70"Gần một đêm thức trắng,
sáng hôm sau bọn mình ra đi khi trời vừa mờ sáng. Lại ra đi. "Cuộc kháng
chiến chổng Mỹ cứu nước còn có thể kéo dài, đồng bào ta còn có thể hy sinh nhiều
của nhiều người hơn nữa, song dù sao chúng ta nhất định thắng lợi...".
Bác Hồ ơi, di chúc của Bác còn
vang bên tai con và lúc nảy lời nói ấy vang lên át tiếng bom đạn, con mang nó
trong lòng và ra đi."
Ghi lại vài dòng mình tâm đắc khi
còn có cơ hội và thời gian. Đằng kia có 1 chú bộ đội người đồng bào gọi cho gia
đình bảo là:"Tưởng đi bộ đội là không phải học nữa, ai dè học từ chính trị đến quân sự, hết
giờ thì đi làm sml". Mình cũng thấy như vậy.
No Comment to " Đọc Nhật Ký Đặng Thùy Trâm "