BÀ CHỊ BÁ ĐẠO (Phần 1)
BÀ CHỊ BÁ ĐẠO (Phần 1)
Chú
thích là phần 1 mà không biết là có phần 2, phần 3 không nữa, nhưng chắc chắn
là không có phần cuối rồi vì biết rằng viết về bà chị nhà mình thì chắc đến ra quân
cũng không hết.
Mình
là em Út, với lại hồi xưa sinh mình mẹ mất sữa nên mình được uống toàn sữa bò
đâm ra ngu như bò, trí nhớ không có được tốt như 3 anh chị đi trước. Chắc đó
cũng là lý do mà cả nhà học khối C, còn thằng nhỏ này học khối A đây, thiệt
thòi biết bao vì chẳng thừa hưởng được gì từ ''tinh hoa'' của các anh chị. Người
ta không thể học Toán bằng cách đưa bình giảng văn xuôi hay từ điển văn học ra
đọc được. Không biết ông Bố và ông Dượng có tầm nhìn chiến lược như thế nào mà
lên cấp III, đẩy bả đi học trường điểm của huyện, còn 3 đứa còn lại học trường
làng. Hai chị em hơn kém nhau đúng 1 giáp, hồi bà chị học lớp 12 thì mình còn
chưa vào lớp 1, chỉ nhớ sơ sơ mỗi lần về thăm nhà là bả chở nào mùng, nào rau,
rồi ổi, rồi dâu của nhà O về. Những thứ đó được chở bằng xe mini Nhật màu xanh
nhỉ? Giờ cũng không nhớ rõ là nó màu xanh da trời hay nước biển nữa nhưng mà
khoảng trước năm 2000 thì có cái xe đó cũng thuộc dạng "sang chảnh bậc nhất
trong khu vực" rồi, thế mới biết hồi 4 đứa còn chưa đi học Đại Học xong bố
mẹ cũng đói kém, nhưng không đến mức kiệt quệ như sau này. Nói chung là đối với
1 thằng nhỏ nhất nhà như mình (thường thì là sướng nhất nhà) thì cũng biết như
vậy, nhưng mà kiểu là ăn chưa no lo chưa tới nên là giờ nghĩ lại mới thấy, chứ
hồi đó cũng chỉ là mong chị về nghỉ hè, nghỉ tết để ăn kẹo mè xửng, hay có Diều
để thả và sách vở để đọc là vui rồi. Thế và vì vui như thế nên mỗi lần chị vào
lại Đà Nẵng là hắn lại khóc bù lu bù loa đến mức hồi ông nội còn sống, ông phải
dỗ cả buổi mới nín, ông bảo:"Hấn vào đi học rồi tết hắn lại về chứ khóc
chi mà khóc". Còn chuyện nhà nghèo hình như nó chưa bao giờ quan tâm và tất
nhiên là không bao giờ chấp nhận, đến mức khi học lớp 6 thầy chủ nhiệm nói đưa
giấy hộ nghèo sang để nhà trường xác nhận giảm học phí gì đó. Nó về bảo với mẹ:"Thấy
mấy đứa tê làm rứa mà em thấy nhà mình có nghèo đâu mà phải vậy" : )))
Nhà
có 4 đứa nhưng mà nhìn vào thì ai cũng thấy là đứa đầu và đứa Út chắc thương
yêu nhau hơn cả, chắc cũng bởi vì lúc đứa nhỏ nhất biết về mọi thứ thì đứa lớn
đã đi học xa rồi. Với lại, thường thì xa nhau người ta thường có nhiều tình cảm
hơn, chứ ở gần đôi khi lại hay sinh ra xích mích, mất đoàn kết vì những chuyện
chẳng ra gì. Nên là chị đi mô về là cứ trông lắm, tại vì thời gian hồi nhỏ được
ở với chị quá ít. Nhớ cái hồi mình còn so cute, mặt búng ra sữa. Mỗi lần về nhà
bả kéo bè kéo bạn hái dừa, luộc khoai, luộc lạc ăn các thứ…trong ánh mắt của 1
đứa nhỏ hồi đó thật là xót của nhà. Rồi cứ bị chị Hạnh đen, Hạnh trắng véo má mình cho đến đỏ ửng, nghĩ lại đến giờ
vẫn còn thấy đau đau đạ dại. Rồi làm em một người nổi tiếng chả sướng ích gì,
khổ hơn là khi bà chị từng giỏi văn nhì Huyện ấy (nghe bảo hồi
đó không có ai giỏi nhất) có tên hầu hết ở các số báo Hoa Học Trò lúc bấy giờ, là
niềm tự hào và cũng là nỗi sợ của cả xã (làm gì sai sợ bà ấy đưa lên báo thì
toy). Đi học thì cứ bị các thầy cô chê là thằng Kiệt viết văn dở như cám ngâm,
không được như anh chị nó, sau này không biết có làm nên trò trống gì không?
(nghe phát hờn). Tưởng là chỉ bị mang tiếng khi đi học phổ thông, ai ngờ sau lên ĐH, đi học chui môn Lý Thuyết Mạch, đã ngồi ở góc lớp rồi, còn bị ông TS. giảng viên dạy mình ổng nhận ra. Chuyện là ổng là hàng xóm của nhà chị, ẹc, ổng khen bà chị mình làm thơ làm văn nấu ăn thế này thế nọ với lớp gần trăm đứa, mà kiểu học tín chỉ lớp này trộn lớp kia. Nên, sau vụ đó, cả khoa ai cũng bảo thằng Kiệt cháu thầy D, đi mô cũng mang tiếng là con ông cháu cha. Đến khổ.
Không
biết cái gene cuồng trai BK bị nhiễm từ ai mà từ hồi mình còn chưa biết Đại học
là gì, đã "xúi" mình lên wiki đọc lịch sử hình thành, quá trình phát
triển, sứ mệnh của nhà trường Bách Khoa. À, có một chuyện bên lề mà mình phải
nhắc lại, ngày xưa bà Lý đưa "phu quân" tương lai về giới thiệu, hình
như lúc nớ cả nhà đang làm ngoài nại nhỉ? Trời thì rất nắng, mà lặng nớ hình
như nắng liên tục chờ mãi không thấy mưa nên Bố cũng điên tiết lắm. Một mặt nắng
thì có nhiều muối nhưng mặt khác thì nước nôi không có mà tắm rửa, thậm chí
không có nước mà uống. Đã rứa còn viết thư về trước, bảo là sẽ đưa người yêu về
giới thiệu, mình nhớ là Bố đã phản ứng rất là "ác liệt", nói chung là
giờ nghĩ lại vẻ mặt của bố lúc đó mình vẫn còn sợ sợ. Mà sau đó thì con rể về
cũng "lăn xả" ra nại "mần" ầm ầm nên cũng được lòng bố vợ
phải, vậy là mọi chuyện cũng êm xuôi. Cũng nhớ là hồi xưa thời hạn hán thì người
ta dành nhau lên giếng ở trên rú lấy nước gọi là "giếng Hung" hay
"giếng Thè" gì đó và phải đi vào lúc nửa đêm hoặc mờ sáng thì mới có.
Mà nước đục đến nỗi về phải rót vào nồi hông (cái loại nồi đất mà có đục lỗ bên
dưới, chứ làm gì có nồi hông nhôm với nồi hông inox hay nồi hông cơm điện như
bây giờ) bỏ vào đó 1 vài tấm vải rồi cát sỏi các thứ để lọc. Nhớ buổi sáng hôm ấy,
bà chị gái quý hóa nhà mình đi phát cho anh rể tương lai 1 ly nước (= ly coffee)
để đánh răng, ám ảnh vãi chưởng. Sau này mình nghĩ lại vốn dĩ tính Bố không có
gì, chẳng qua trước 1 sự việc không được bình thường bố vẫn thường phản ứng dữ
dội như vậy. Đó cũng là tính cách chung của những người nông dân lam lũ, hiền
lành và chân chất như Bố. Các chú thì ai cũng hiểu Bố nóng tính, nên đâm ra mỗi lần tụ tập gì bố đã to
tiếng thì ai cũng tự hiểu là "trên bảo dưới nghe", im đi rồi sẽ xuôi,
chứ đứa mô mà cãi bố thì xong. Vậy mà mấy năm gần đây Bố khác hẳn, điển hình là
vụ vừa rồi mình đi bộ đội, Bố chẳng phản ứng gì, thật khó hiểu. Cảm giác 4 đứa trong
nhà bố vẫn "sợ" 2 đứa con tuổi cờ-hó hơn, không khi mô thấy bố dám la
mắng gì 2 thành phần bất hảo này như 2 đứa ở giữa : )) Định nghĩa về công việc của 2 đứa ở Đà Nẵng đối với bố đơn giản lắm: con Lý bán sách, thằng Kiệt đi sửa điện, thôi cứ như vậy đi cho dễ hiểu, chứ nói biên tập viên với ban quản lý dự án ai hiểu được. Lại nói về chuyện thằng con rể, với lại thằng con rể bá
đạo quá, mỗi năm về quê ngoại có 1 vài lần nhưng bên nội bên ngoại ai cũng biết,
kiểu như là uống rượu uống bia có bữa đứng trên thềm cảm giác như là "rơi
tự do" xuống sân, rồi mấy hôm sau thì nằm liệt giường nhưng mà "mùa
giải" sau thì vẫn chứng nào tật ấy. Thà hi sinh chứ không chịu khuất phục
: )) Mà cái kiểu các chú, các cậu, các dượng nhà mình là cứ mượn rượu để test rể
với dâu nên là ai mà tửu lượng được được chắc chắn cũng nắm được 70% thắng.
Lần
đầu tiên vào Đà Nẵng của mình là như thế nào nhỉ? Vẫn còn nhớ như in cái cảm
giác, trên đường từ nhà chị tới quán nhậu Cổ Ký, hai chị em trên xe Lead, đó là
vào khoảng năm 2011 nhỉ? Cái không khí dễ chịu của 1 thành phố đáng sống làm
cho nó có cảm giác nơi này sẽ là nơi gắn bó lâu dài với nó rồi. Hồi đó vào với
mẹ, sau đó 1 năm thì vào thi ĐH. Và 1 lần nữa là trốn bạn Kid vừa mới sinh lên
KTX thăm em, hai chị em cùng đi bộ trong sân kí túc xá. Đó là những lần ít ỏi
hai chị em nói chuyện riêng với nhau thực sự. Lần đầu là sau này vào ĐH sẽ như
thế nào, lần sau là ra đi làm thì sẽ cần chuẩn bị những gì. Còn bình thường công
việc, con cái, với lại chắc bả biết có nói mình cũng không nghe nếp nhà, người
ta sao thì mình vậy, cũng chẳng phải căng thẳng gì. Thằng em nhỏ đó cũng là đứa đầu tiên từ Nghệ An vào
trong số anh em con cháu vào Đà Nẵng ở nhà chị đậu ĐH. Mẹ nói 2 đứa nớ cao số
quá nên đứa mô vô thi cũng trượt, trước mình cũng cả chục người vào trọ học, rồi
thi, lúc vào thì khí thế lắm mà khi về thì đứa nào đứa nấy cũng đều tan tành tả
tơi. Người ta bảo học tài thi phận. Mình cũng lo lo nhưng cuối cùng thì cũng
phá bỏ được lời nguyền. Nhớ bữa đi thi môn đầu chắc cũng vì tâm lý hay sao mà bả
nấu ăn cho mình mặn không tài chi mà ăn được, còn anh rể thì không dám chở đi
vì sợ mình trượt thì mang tiếng : )).
Nhưng
tự nhiên từ khi vào học BK cái thằng trời đánh này lại cảm thấy không hứng thú
cho lắm, thế mới biết có những việc ban đầu cứ tương là rất thích nhưng khi bắt
tay vào làm mới thấy tâm tàn ý lụi. Và mấy năm học đại học chắc mình đã quấy cả
gia đình, họ hàng và làng xóm điên đảo. Và tất nhiên bên chịu ảnh hưởng trực tiếp
nhất là nhà bà chị rồi. Đến nỗi sau nhiều năm gặp lại chả ai tin là Kiệt đã tốt
nghiệp Bách Khoa, đang làm kỹ sư Điện. Thế nhưng bà chị thì cứ luôn kêu thằng
em trong nhà là đứa chắc chắn làm gì mọi người cũng yên tâm nhất. Nhưng biết
bao phen sau khi ra trường đi làm đã làm bà chị hết hồn. Đó là ngày đầu tiên đi
làm thì bị sốt cao, không biết răng cuối cùng lại mò dậy mà đi được. Rồi lần đầu
tiên đi công tác cũng bị sốt li bì không biết trời, trăng, mây, gió gì…và nhiều
lần sốt vào những sự kiện trọng đại nữa không biết tại sao mà thiên lại phú cho
mình khả năng sốt đúng thời điểm như vậy, chuyện thật mà cứ như bịa : ))
Gia
đình bá đạo thì có 1001 chuyện phải kể.
Ví dụ như là lái xe ô tô đi mấy chục km chỉ để ship 1 lít dầu mè cho
"khách hàng". Điển hình là việc ngủ bất chấp đồng hồ của các quý vị
làm 2 lần trong năm mình phải leo lên tầng 2 để đánh thức cả nhà. Suốt gần 2 năm đi làm ở với giao đình bá đạo thì có
bao nhiêu là chuyện dở khóc, dở cười:
Bé
lớn thì mỗi ngày học bài 15 phút, nhưng mà khi ai hối nó vào học thì nó lại cáu
lên, học vừa thôi chứ học nhiều lấy thời gian mô mà chơi. Rồi nghi ngờ thì dở
sách ra tra xét thì nó đọc vanh vách như ma nhập, thế nên đành để nó đi chơi. Nói
chi thì nói, thế hệ mấy đứa cháu thì cậu vẫn đặt niềm tin vào nó hơn cả, mặc dù
con bé là Google sống của lớp ấy về nhà bị ba, mẹ và cậu chưởi như chưởi giẻ :
)). Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ :v .
Thi học sinh giỏi đến cấp Huyện, cấp Tỉnh thì cậu, dì và mẹ đã làm được rồi, giờ
còn đứa cháu đi mô cũng bám đít cậu từ nhỏ mong rằng sau này sẽ thi được đến cấp
cao hơn…
Bé
nhỏ thì 3 tuổi đã như bà cụ non:" Con đang nghĩ xem sau này đám cưới của
con như thế nào?".
Nhưng
mà ai cũng nên cảm thấy may mắn với những gì mình đang có, như mình được ở (và
được đào tạo lại) trong 1 gia đình có những suy nghĩ tiến tiến và hiện đại
(theo đúng quy luật vận động và phát triển, chứ không phải là cực đoan theo 1
chủ nghĩa nào). Trong nhà thì sẽ có 1 tủ sách đủ các thể loại tiểu thuyết,
chính trị- kinh tế, văn hóa-nghệ thuật, khoa học-kỹ thuật, xã hội, danh nhân…
mà chắc ai có tham vọng đọc hết thì đọc đến mút mùa cũng không hết. Và sẽ ưu
tiên cho việc đi biển, đi thả diều, đi ra bờ sông chơi…hơn là ở nhà online
Facebook. Mà có ở nhà thì cũng bày chuyện ra để ăn và chơi, không luộc khoai,
thì cũng làm kẹo lạc, không làm mấy cái đó thì lại nấu mì Quảng, xào Hến...không
thì ba mẹ ngồi bóc lạc, Key thì tự giác phải mò lên phòng mà học bài còn Kid
thì ngồi bốc hạt lạc bỏ lên cân đồng hồ nhỏ nhỏ, chốc chốc lại hỏi:" Mẹ ơi
được mấy cân rồi"?. Không thì cũng sẽ trồng cây, trồng hoa quả trên sân
thượng. Tivi sinh ra thì cũng chỉ để xem thời sự trưa, chứ phim ảnh thì chẳng
coi bao giờ (vì làm gì có thời gian mà coi : )). Nhạc thì cũng chỉ nghe nhạc
vàng như là Vùng là me bay, Nửa đêm ngoài phố,.... Vì nhà cơ bản chỉ có 2 thế hệ
1 là Ox hai là 7x,8x còn thằng cậu 9x thì cũng già trước tuổi nên cũng chỉ nghe
nhạc vàng nốt, cùng lắm là nhạc cách mạng chứ nhạc trẻ là thứ gì đó rất hiếm
hoi được mở trong nhà. Và cũng có nhiều
kỷ niệm, đặc biệt là là ngôi nhà K94/10 Hoàng Diệu, đã gắn bó (và ám ảnh) với
mình những ngày tháng nhập học, mưa bão, sinh em Kid, lễ tết, chuyện vui cũng lắm
mà cũng biết bao chuyện buồn…đến mức mà cái hôm chuyển nhà khi cả nhà đang ngủ
thì 4h giờ sáng mình đã mò xuống và sau này mỗi lần chở em Key đi học qua đường
đó thì lại có cảm giác quen quen đến lạ, thèm cái cảm giác quen thuộc đến mức
khi đi qua khu vực đó là cứ rẽ vào đường đó đi mới chịu.
Mình
với chị thì sinh cùng ngày cùng tháng nên hôm nay cũng là ngày mình trải qua trọn
vẹn 1 tuổi 26 với những bộ đồ màu xanh mang trên người, hồi nhỏ thì khi mô sinh
nhật cũng đòi mẹ mua bánh kẹo các thứ tổ chức với mấy đứa trong xóm, mà lớn lên
1 tí cứ ngán mấy cảm giác đó quá. Từ khi học lớp 12 xong thì ở với chị nhiều
hơn là ở với mẹ, nên là có chi mẹ nói
không nghe thì cũng Alo bảo là mi nói thằng Kiệt chứ thằng nớ tau nói hấn
không nghe 1 cây chi. Tất nhiên là 5 năm
Đại Học thì không ở với chị, thỉnh thoảng có xuống nhà chơi với các cháu và thỉnh
thoảng gia đình chị cũng lên kí túc xá
thăm, chỉ khi ra đi làm thì tạm dọn về nhà "bà chủ" ở 1,5 năm. Nói
chung là bà chủ nhà và phu quân của bà thì đã cơ bản thay bố mẹ nuôi dạy mình từ
lúc mình bị đuổi ra khỏi nhà, cả về vật chất và tinh thần. Từ chuyện lớn như là
định hướng sự nghiệp cho đến chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh như là đôi giày, đôi tất.
Nhiều hôm nghĩ giờ mình làm gì phật ý bả, mà bị đuổi ra khỏi nhà chắc cũng chỉ
có ở truồng vì tất cả mọi thứ trên người đều bả "trang bị, biên chế"
cho cả. Một mặt bà ấy cũng nhiều phen điên đảo vì 1 thằng em mát mát rất khó
đoán và định hình được suy nghĩ và hành động của nó, trong khi bạn bè đứa mô đứa
nấy đã nhà cửa, công việc con cái ổn định thì nó vẫn cà lơ phất phơ và mơ mơ mộng
mộng nhưng chắc cho đổi mình để lấy 1 thằng em nào đó hoàn hảo, "con nhà
người ta" chắc bả không đổi đâu nhỉ? :v
12/5/2020
No Comment to " BÀ CHỊ BÁ ĐẠO (Phần 1) "