TIN MỚI NHẤT

Menu

Viết cho tuổi 24 và Hà Nội

Viết cho tuổi 24 và Hà Nội

           Khi bạn 20 tuổi, bạn có thể mua được món đồ chơi mà năm 10 tuổi bạn không thể mua được, nhưng đã không còn cảm giác vui sướng như hồi đó nữa
          Tuổi 25 nhìn lại tuổi 24, vẫn đang là những ngày tháng đi tìm mission của cuộc đời, vẫn chưa tìm thấy mình ở tương lai sẽ như thế nào, tất cả vẫn chỉ là hai chữ mơ hồ. Trong cuốn" Ở lại thành phố hay về quê" tác giả Mèo Maverick có viết:" Mơ màng là dáng vẻ nên có nhất của thanh xuân. Thanh xuân của tôi, giống đại đa số mọi người, không có mục tiêu rõ ràng và hay thay đổi". Mình cũng vậy, chắc mình không bất bình thường. Lần này ra Hà Nội, thời tiết rất đẹp, mát mẻ không có nắng nóng, ngột ngạt như hồi 2015, mỗi tội lại không có nhiều thời gian như xưa nữa, cũng không đi Lăng Bác, Văn Miếu hay lượn vào trường Đại Học KHTN để mua mấy cuốn sách phô tô ở quán Photocopy Vĩnh Dung. Thế mới thấm thía câu: "Khi bạn 20 tuổi, bạn có thể mua được món đồ chơi mà năm 10 tuổi bạn không thể mua được, nhưng đã không còn cảm giác vui sướng như hồi đó nữa". Lần này, thực hiện được mục tiêu đi máy bay lần đầu tiên (cảm giác đi máy bay giá rẻ chả khác gì đi xe Bus), ăn bún đậu mắm tôm, gặp được con Heo Xinh (hẳn là xinh) sau bao lần hẹn gặp và leo cây từ hồi nó học lớp 11 giờ đã  là SV năm 2 của đại học Kinh Tế Quốc Dân, cảm giác nó cao lên và vẫn là con heo, ra phố sách tha về Đà Nẵng cơ man là sách,…còn vô số chuyện nhỏ nhỏ khác. Bạn bè, thầy cô quen ở Hà Nội thì nhiều vô số kể nhưng không đủ dũng cảm gặp ai, thấy mình giờ nhỏ bé và lạc lõng quá. Thằng bạn mình có một thằng bạn, hoàn cảnh nó cũng tội lắm, mà vẫn tốt nghiệp BKHN bằng giỏi, cảm phục sự nỗ lực của nó quá, nhưng thôi,  cứ mãnh mẽ lên mà sống mày nhé, tao cũng không biết nói gì thêm.

          Hôm trao bằng tốt nghiệp ở ĐH Bách Khoa Hà Nội, em XYZT gì đó tốt nghiệp loại xuất sắc, thủ khoa ở  Viện kỹ thuật Điều khiển và Tự động hóa lên phát biểu đại ý chốt lại là không nhất thiết phải đam mê, cứ làm đi rồi sẽ thích. Mình thì thấy chẳng đúng, nếu cứ làm đi, cứ học đi rồi sẽ thích, hẳn là trong 5 năm học ở BK mình đã rất thích trường, thích ngành, thích những con người ở đó, nhưng cảm xúc của mình hoàn toàn ngược lại. Mỗi người một hoàn cảnh, một thế giới quan nên không thể áp đặt cho nhau như vậy được. Mình là mình và mình chẳng là ai. Có một vài mẩu chuyện khá nhạt, lúc bắt chuyện với 1 em zai học ĐH ngoại thương tại lễ trao bằng tốt nghiệp ở BKHN, em ấy bảo trước giờ em toàn nghe nói BKHN, BKTP.HCM chứ chưa nghe BKĐN bao giờ, và không nghĩ nước VN có BKĐN. Ông lái taxi chở mình về từ sân bay còn phũ hơn, ổng bảo BKĐN là chi nhánh của BKHN à em? Thôi thì không phán xét về trường, không yêu cũng không nên nói lời cay đắng. Cũng giống như người ta ví von ĐN là thành phố đáng sống, còn mình thấy phải chăng ngoài đáng sống ra thì ngày nào cũng bị tai tiếng trên thời sự vì tham ô, tham nhũng, quán nhậu thì nhiều mà tìm một nhà sách thì mỏi mòn. Có lẽ nên đặt ĐN là thành phố của vui chơi, ăn nhậu thì đúng hơn. Giống như chuyện yêu và kết hôn vậy, yêu chắc gì đã cưới. Cá nhân mình nghĩ, nơi đáng sống nhất chỉ có thể là nơi mình sinh ra thôi. Khi bạn nghĩ ĐN là thành phố đáng sống thực ra suy nghĩ đó chỉ là thành phố đáng để đến chơi chẳng hạn.  Lúc trở về ĐN rất buồn , không muốn xa Hà Nội, cái ngày đó thật nhiều cảm xúc, lên taxi mà trời đổ mưa rất to. Ra Hà Nội được 2 lần nhưng nghĩ về Hà Nội khá tích cực chứ không ngột ngạt, chật chội  và chật vật như nhiều người vẫn nghĩ.

Tuổi 23 không còn là những ngày tháng giải đề Hóa thâu đêm, để tung lên mạng, để chứng tỏ mình là người giải đầu tiên, để câu view, cảm giác được mọi người tung hô, ủng hộ. Lúc đó, cũng vì thị trường sách chững lại, hoặc do mình không tự làm mới mình mà rút về làm đồ án tốt nghiệp, dù kết quả không mỹ mãn, nhưng vẫn đạt mục tiêu của tấm bằng. Ít nhất là cứ tốt nghiệp loại giỏi đã, phần còn lại cứ để thế giới lo. Cũng giống như nhìn vào một con người người ta quan nhìn khuôn mặt trước, nhìn vào một bài thi người ta nhìn "vở sạch chữ đẹp" trước rồi mới có cảm hứng quan tâm đến những thứ tiếp theo. Rồi tiếp tục là những ngày tháng đi xin việc, rải hồ sơ, hoang mang về tương lai, hoang mang về con đường mà mình lựa chọn. Là lúc trong tay không có gì hết tình yêu, đam mê, sự nghiệp, sức khỏe, kỹ năng…mọi thứ đề reset trở về con số 0.
Tuổi 22, xét cho đến thời điểm hiện tại chắc là thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp viết sách Hóa, viết bài cho tạp chí Hóa Học Ứng dụng và viết vô số tài liệu đưa lên mạng… cũng kiếm được số tiền khá lớn mà không phải 1 thằng sinh viên nào cũng làm được. Tài sản để lại là vô số tài liệu miễn phí trên mạng (đến nỗi mỗi lần muốn tìm tài liệu của mình chỉ cần lên google gõ Nguyễn Công Kiệt là ra cả ngàn kết quả) và kha khá sách ở các nhà sách lớn mà mỗi lần đi mua sách lại lượn đến gian trưng bày sách luyện thi đại học để thỏa mãn bản thân 1 chút, bao nhiêu ký ức ùa về. Hồi đó thức thâu đêm giải hóa, viết sách chỉ với mục đích cho kịp tiến độ của nhà xuất bản, cũng không thấy mệt mỏi hay căng thẳng gì. Giải ra được là vui lắm. Nhưng thời gian đó cũng kéo dài không lâu thì phải bước vào năm cuối của quãng đời sinh viên, phải tập trung làm đồ án, phải gác lại niềm đam mê sang 1 bên. Mà không biết bao giờ mới trở lại như xưa được. Sau này thời gian tập trung làm đồ án, làm việc cũng cố gắng giải vài đề nhưng mà niềm đam mê, nhiệt huyết không còn được như xưa, nhiều em hỏi bài không thể trả lời được cũng áy náy lắm nhưng mình không thể sắp xếp được thời gian, hơn nữa cũng không thể làm vừa lòng tất cả mọi người. Có nhiều thầy cô nhắn tin kể chuyện cũng thông cảm, nhiều người cũng cùng hoàn cảnh, sau một thời gian đi làm lại quay về với Hóa. Mình không bàn về vấn đề này, chỉ thấy với Hóa vẫn còn có nhiều duyên nợ, chưa thể dứt được. Nói thêm một chút về chuyện đồ án của thời sinh viên, mình cực ghét những đứa cứ đưa ra lý do đồ án hoặc làm trầm trọng hóa vấn đề đồ án để thành giai thoại này nọ. Nếu phân bố thời gian hợp lý, thực ra đồ án cũng như một môn học bình thường, bạn mình cũng có quan điểm như mình.

Tuổi 21, là thời gian khủng hoảng, khá buồn vì mới bị người yêu chia tay…chia tay qua điện thoại lúc về nghỉ hè ở Nghệ An. Sau này đọc trên Facebook thấy có câu:"Chia tay qua điện thoại là 1 tội ác", thấy cũng đúng. Nhưng dù sao thì thấy cuộc chia tay đó cũng tốt hơn là tiếp tục. Dù rằng khi nghĩ lại vẫn thấy tiếc nuối, buồn thực sự…không muốn bàn thêm về chuyện này. Thời gian này cắm đầu cắm cổ học để bù lại những ngày tháng rong chơi. Điểm cao chót vót, thời gian này góp phần không nhỏ vào việc cái bằng của mình khá OK khi tốt nghiệp mặc dù phần lớn thời gian chủ yếu vấn dành cho viết tạp chí và viết sách với 2 thầy trên tạp chí Hóa học Ứng dụng.
Tuổi 20, Làm theo tiếng gọi:" Bốn năm đại học (thực ra là mình học BK nên học 5 năm), nhất định phải một lần lấy được học bổng, rớt một môn, yêu một người, chia tay một lần thì mới hoàn chỉnh". Thế là cũng bắt chước yêu đương. Yêu được 1 năm thì chia tay, chắc do chưa đủ chín chắn và trưởng thành để yêu. Mà nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, yêu thì làm quái gì có chuẩn nào, nhưng từ lúc đó đến giờ, vẫn chưa thể yêu thêm một ai, và khá mất niềm tin vào tình yêu.
Tuổi 19, vào trường và biết mình ngồi nhầm trường. Tâm lý chung chắc của 70% (à không, phải là 90% chứ nhỉ) sinh viên VN. Cũng nhiều lần làm trận làm giặc muốn bỏ về nhưng không thành. Thời gian này đi học ĐH nhưng lại chơi với mấy đứa ở nhà, sau này như là có 1 mối dây liên kết, quen được với nhiều em ở trường phổ thông cũ, bạn Đại Học thì chẳng thân với ai. Thời gian này chán học, thực ra là không chú tâm chứ không hẳn là chán nhưng thời gian và cảm hứng sống đều phải dựa trên mấy bài đăng cho tạp chí Hóa Học và Ứng dụng. Thấy mình chả giống ai. Sống cho quá khứ nhiều quá. Trích lại một đoạn trong nhật ký Mãi mãi tuổi 20 của Nguyễn Văn Thạc:
...4.12.1971
“Người ta không sống bằng kỷ niệm”... Chỉ nên để kỷ niệm thoáng qua, đánh thức trong ý nghĩ lòng ham muốn sống say sưa ở hôm nay và xây dựng toà lâu đài kỳ vĩ cho hôm mai...
Song đã mấy ai thế. Dẫu hôm qua sống thờ ơ và bình thản, thời gian trôi, khoác lên quá khứ tấm long bào, khiến nó trở nên rực rỡ. Con người vẫn bị đánh lừa và thương tiếc những gì đã mất đi.
Phải, thời gian trôi, không bao giờ ngoảnh lại và những gì mất đi không bao giờ người ta còn có. Nhưng thời gian vẫn còn thừa thãi, còn rơi vãi trong tay những người đang than thở. (Có con ruồi vừa đi dọc trang giấy này...).
Những người hay sống trong vị mật của quá khứ thường hoang mang trước bước ngoặt của cuộc đời.

**Ảnh Sinh nhật ở Ở Hà Nội. Cảm ơn cờ hó Châu rất nhiều, Tài thì chắc t không cần khách sáo = ))

Share This:

Post Tags:

Nguyễn Công Kiệt

Chào mừng các bạn đến với Blog của Nguyễn Công Kiệt. Thông qua Blog này mình muốn chia sẻ tất cả những gì mà mình biết hoặc đã được trải nghiệm... Mình rất mong được sự ủng hộ nhiệt tình của các bạn bằng cách comment bài viết, chia sẻ bài viết hoặc liên hệ với mình qua blog này! Mình xin cảm ơn!

No Comment to " Viết cho tuổi 24 và Hà Nội "

  • To add an Emoticons Show Icons
  • To add code Use [pre]code here[/pre]
  • To add an Image Use [img]IMAGE-URL-HERE[/img]
  • To add Youtube video just paste a video link like http://www.youtube.com/watch?v=0x_gnfpL3RM